Thứ Hai, 9 tháng 11, 2020

BÁC TÔI

 Bác tuổi Nhâm Thìn (1952), đứng đầu chi Nguyễn Văn nhà tôi. Chiến dịch bảo vệ thành cổ Quảng Trị 81 ngày đêm thì bác tham gia đủ 81.




Bác kể, năm 1972, khi quân ta tổ chức tổng tiến công trên 3 chiến trường chính là Quảng Trị, Bắc Tây Nguyên và Đông Nam Bộ, thì mặt trận Quảng Trị là hướng chủ yếu. Tháng 5/1972 ta chiếm Quảng Trị, thì bắt đầu từ 28/6/1972 Mỹ và Việt Nam Cộng hòa mở chiến dịch tái chiếm.


Bác là lính thông tin ở Sư đoàn 320B. Theo như các số liệu công bố, thì bác cũng phải chịu 4 tấn bom như các chiến sỹ khác.


Tôi vào google.com, các số liệu thật quá sức tưởng tượng:


- Người chết trận phía Cộng sản: khoảng 10.000; phía Cộng hòa và Mỹ: 7.500 người;


- Tổng bom đạn tương đương 7 quả bom nguyên tử Hiroshima.


Nhờ hồng phúc Tổ tiên, qua 2 cuộc kháng chiến, cả họ nhà tôi không có ai đi bộ đội mà hy sinh. Bác cũng thuộc những người cao số, nên bom đạn thế, vẫn nguyên vẹn trở về.


Phục viên, bác tham gia công tác địa phương, phụ trách ban Tuyên huấn xã. Khi bàn chuyện về cán bộ hư hỏng nhiều quá, tham những nhiều quá, bác đằng hắng, chậm rãi :


- Vấn đề này, Đảng và Nhà nước ta kiên quyết lắm. Không thể để như thế được !


Lời lẽ y như của các vị lãnh đạo Đảng, Nhà nước vậy.


Rồi bác trầm ngâm:


- Bao nhiêu xương máu đổ xuống là để dân giầu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh, cháu ạ. Đấy cháu xem, những anh tham ô, tham nhũng là sẽ bị đưa ra Pháp luật hết, không kể họ là ai, ở cương vị nào. Nghị quyết Đảng ta đã nói vậy rồi !


Là Trưởng Chi, nhưng khi ông em ruột xuất ngũ về cưới vợ, bác nhường khu đất đang ở ra mua ngoài. Các công việc họ, bác đều quán xuyến. Bác bảo, “các cháu ở xa không hiểu đấy thôi, các việc trong gia đình là phải xắn tay vào làm hết”. Những khi lễ lạt, bao giờ bác cũng nghiêm trang trong bộ quân phục, lấp lánh Huân chương, Huy hiệu, như người lính cụ Hồ năm xưa. Với tiền hưu vài triệu ở vùng quê độc canh, cuộc sống cũng không đến nỗi, nhưng bảo giầu lên thì chắc chẳng bao giờ. Duy sự tin tưởng vào đường lối của Đảng ở bác là tuyệt đối.


Ngồi nghe bác kể, nghĩ về quê hương vẫn “một nắng, hai sương”, tôi thấy trong lòng nhiền điều suy ngẫm…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét